Anh lái xem ôm china chim dài chơi em gái gọi sướng nhớ đời, tượng khó thở!” Sắc mặt bác sĩ chủ nhiệm ngẩn ra, vội vã ra lệnh: “Lập tức tiến hành cấp cứu!” Giữa hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Thân thể Úc Noãn Tâm mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngất đi, Thanh niên trung buồi to chơi em gái gọi sướng nhớ đời nàng biết bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt chính là ba mình. Nàng gần như thất tha thất thểu chạy ra khỏi văn phòng, nhưng lại thấy vẻ mặt lo lắng của bà Úc. “Noãn Tâm à, ba con ông ấy, ông ấy…” Bà chỉ vào hướng phòng cấp cứu, giọng đã run tới nỗi nói không nên lời. Bạn đang đọc truyện